BKISP
Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.

All summer in a day

Go down

All summer in a day Empty All summer in a day

Post  LeonMartin Tue Oct 13, 2009 9:53 pm

Hôm nay lục lại mấy cái tài liệu có trong computer, kiếm lại đc truỵên này khá hay, nên post lên cho mọi người đọc. Đây là 1 câu chuyện rất hay mà mình được học trong lớp Anh văn, các bạn có thể đọc qua để cảm nhận. Trong đây còn có bản dịch tiếng Việt của mình, các bạn đọc xong thì góp ý kiến nhé, ^^.


All Summer in a Day
by
Ray Bradbury

No one in the class could remember
a time when there wasn't rain.

“Ready?"
"Ready."
"Now?"
"Soon."
"Do the scientists really know? Will it happen today, will it?"
"Look, look; see for yourself!"
The children pressed to each other like so many roses, so many weeds, intermixed, peering out for a look at the hidden sun.
It rained.
It had been raining for seven years; thousand upon thousands of days compounded and filled from one end to the other with rain, with the drum and gush of water, with the sweet crystal fall of showers and the concussion of storms so heavy they were tidal waves come over the islands. A thousand forests had been crushed under the rain and grown up a thousand times to be crushed again. And this was the way life was forever on the planet Venus, and this was the schoolroom of the children of the rocket men and women who had come to a raining world to set up civilization and live out their lives.
"It's stopping, it's stopping!"
"Yes, yes!"
Margot stood apart from these children who could never remember a time when there wasn't rain and rain and rain. They were all nine years old, and if there had been a day, seven years ago, when the sun came out for an hour and showed its face to the stunned world, they could not recall. Sometimes, at night, she heard them stir, in remembrance, and she knew they were dreaming and remembering and old or a yellow crayon or a coin large enough to buy the world with. She knew they thought they remembered a warmness, like a blushing in the face, in the body, in the arms and legs and trembling hands. But then they always awoke to the tatting drum, the endless shaking down of clear bead necklaces upon the roof, the walk, the gardens, the forests, and their dreams were gone.
All day yesterday they had read in class about the sun. About how like a lemon it was, and how hot. And they had written small stories or essays or poems about it:
I think the sun is a flower,
That blooms for just one hour.
That was Margot's poem, read in a quiet voice in the still classroom while the rain was
falling outside.
"Aw, you didn't write that!" protested one of the boys.
"I did," said Margot. "I did."
"William!" said the teacher.
But that was yesterday. Now the rain was slackening, and the children were crushed in the great thick windows.
"Where's teacher?"
"She'll be back."
"She'd better hurry, we'll miss it!"
They turned on themselves, like a feverish wheel, all tumbling spokes.
Margot stood alone. She was a very frail girl who looked as if she had been lost in the rain for years and the rain had washed out the blue from her eyes and the red from her mouth and the yellow from her hair. She was an old photograph dusted from an album, whitened away, and if she spoke at all her voice would be a ghost. Now she stood, separate, staring at the rain and the loud wet world beyond the huge glass.
"What're you looking at?" said William.
Margot said nothing.
":Speak when you're spoken to." He gave her a shove. But she did not move; rather she let herself by moved only by him and nothing else.
They edged away from her, they would not look at her. She felt them go away. And this was because she would play no games with them in the echoing tunnels of the underground city. If they tagged her and ran, she stood blinking after them and did not follow. When the class sang songs about happiness and life and games her lips barely moved. Only when they sang about the sun and the summer did her lips move as she watched the drenched windows.
And then, of course, the biggest crime of all was that she had come here only five years ago from Earth, and she remembered the sun and the way the sun was and the sky was when she was four in Ohio. And they, they had been on Venus all their lives, and they had been only two years old when last the sun came out and had long since forgotten the color and heat of it and the way it really was. But Margot remembered.
"It's like a penny," she said once, eyes closed.
"No it's not!" the children cried.
"It's like a fire," she said, "in the stove."
"You're lying, you don't remember!" cried the children.
But she remembered and stood quietly apart from all of them and watched the patterning windows. And once, a month ago, she had refused to shower in the school shower rooms, had clutched her hands to her ears and over her head, screaming the water mustn't touch her head.
So after that, dimly, dimly, she sensed it, she was different and they knew her difference and kept away.
There was talk that her father and mother were taking her back to earth next year; it seemed vital to her that they do so, though it would mean the loss of thousands of dollars to her family. And so, the children hated her for all these reasons of big and little consequence. They hated her pale snow face, her waiting silence, her thinness, and her possible future.
"Get away!" The boy gave her another push. "What're you waiting for?"
Then, for the first time, she turned and looked at him. And what she was waiting for was in her eyes.
"Well, don't wait around here!" cried the boy savagely. "You won't see nothing!"
Her lips moved.
"Nothing!" he cried. "It was all a joke, wasn't it?" He turned to the other children. "Nothing's happening today. Is it?"
They all blinked at him and then, understanding, laughed and shook their heads. "Nothing, nothing!"
"Oh, but," Margot whispered, her eyes helpless. "But this is the day, the scientists predict, they say, they know, the sun. . . ."
"All a joke!" said the boy, and seized her roughly. "Hey, everyone, let's put her in a closet before teacher comes!"
"No," said Margot, falling back.
They surged about her, caught her up and bore her, protesting, and then pleading, and then crying, back into a tunnel, a room, a closet, where they slammed and locked the door. They stood looking at the door and saw it tremble from her beating and throwing herself against it. They heard her muffled cries. Then, smiling, they turned and went out and back down the tunnel, just as the teacher arrived.
"Ready, children?" she glanced at her watch.
"Yes!" said everyone.
"Are we all here?"
"Yes!"
The rain slackened still more.
They crowded to the huge door.
The rain stopped.
It was as if, in the midst of a film, concerning an avalanche, a tornado, a hurricane, a volcanic eruption, something had, first, gone wrong with the sound apparatus, thus muffling and finally cutting off all noise, all of the blasts and repercussions and thunders, and then, second, ripped the film from the projector and inserted in its place a peaceful tropical slide which did not move or tremor. The world ground to a standstill. The silence was so immense and unbelievable that you felt your ears had been stuffed or you had lost your hearing altogether. The children put their hands to their ears. They stood apart. The door slid back and the smell of the silent, waiting world came in to them.
The sun came out.
It was the color of flaming bronze and it was very large. And the sky around it was a blazing blue tile color. And the jungle burned with sunlight as the children, released from their spell, rushed out, yelling, into the springtime.
"Now don't go too far," called the teacher after them. "You've only two hours, you know. You wouldn't want to get caught out!"
But they were running and turning their faces up to the sky and feeling the sun on their cheeks like a warm iron; they were taking off their jackets and letting the sun burn their arms.
"Oh, it's better than the sun lamps, isn't it?"
"Much, much better!"
They stopped running and stood in the great jungle that covered Venus, that grew and never stopped growing, tumultuously, even as you watched it. It was a nest of octopi, clustering up great arms of flesh-like weed, wavering, flowering this brief spring. It was the color of rubber and ash, this jungle, from the many years without sun. It was the color of stones and white cheeses and ink, and it was the color of the moon.
The children lay out, laughing, on the jungle mattress, and heard it sigh and squeak under them, resilient and alive. They ran among the trees, they slipped and fell, they pushed each
other, they played hide-and-seek and tag, but most of all they squinted at the sun until the tears ran down their faces, they put their hands up to that yellowness and that amazing blueness and they breathed of the fresh, fresh air and listened and listened to the silence which suspended them in a blessed sea of no sound and no motion. They looked at everything and savored everything. Then, wildly, like animals escaped from their caves, they ran and ran in shouting circles. They ran for an hour and did not stop running.
And then—
In the midst of their running one of the girls wailed.
Everyone stopped.
The girl, standing in the open, held out her hand.
"Oh, look, look," she said, trembling.
They came slowly to look at her opened palm.
In the center of it, cupped and huge, was a single raindrop.
She began to cry, looking at it.
They glanced quietly at the sky.
"Oh. Oh."
A few cold drops fell on their noses and their cheeks and their mouths. The sun faded behind a stir of mist. A wind blew cool around them. They turned and started to walk back toward the underground house, their hands at their sides, their smiles vanishing away.
A boom of thunder startled them and like leaves before a new hurricane, they tumbled upon each other and ran. Lightening struck ten miles away, five miles away, a mile, a half mile. The sky darkened into midnight in a flash.
They stood in the doorway of the underground for a moment until it was raining hard. Then they closed the door and heard the gigantic sound of the rain falling in tons and avalanches, everywhere and forever.
"Will it be seven more years?"
"Yes. Seven."
Then one of them gave a little cry.
"Margot!"
"What?"
"She's still in the closet where we locked her."
"Margot."
They stood as if someone had driven them, like so many stakes, into the floor. They looked at each other and then looked away. They glanced out at the world that was raining now and raining and raining steadily. They could not meet each other's glances. Their faces were solemn and pale. They looked at their hands and feet, their faces down.
"Margot.
One of the girls said, "Well . . .?"
No one moved.
"Go on," whispered the girl.
They walked slowly down the hall in the sound of the cold rain. They turned through the doorway to the room in the sound of the storm and thunder, lightening on their faces, blue and terrible. They walked over to the closest door slowly and stood by it.
Behind the closed door was only silence.
They unlocked the door, even more slowly, and let Margot out.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mùa hè trong một ngày


“Sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng.”
“Ngay bây giờ chứ?”
“Ừ, sẽ sớm thôi.”
“Không biết các nhà khoa học có thực sự biết chuyện này không nhỉ, cái chuyện sẽ xảy ra trong ngày hôm nay ấy?”
“Hãy nhìn kìa, nhìn kìa!”
Đám trẻ hối thúc nhau như những bông hồng đang lẫn vào đám cỏ dại. Chúng đang xếp hàng để được nhìn ngắm ông mặt trời đang lẩn trốn.
Nhưng trời vẫn mưa.
Mưa đã như thế đã bảy năm rồi. Ngày nào cũng như ngày nào, cũng vẫn là tiếng gõ tí tách và phụt ra của những giọt nước, cũng vẫn là những tinh thể lấp lánh ngọt ngào từ những trận mưa rào và cũng vẫn là những chấn động của những cơn bão như thể những đợt sóng thần vừa lướt qua những hòn đảo. Những cánh rừng bạt ngàn bị vùi dập và quật ngã bỡi những cơn mưa, thế nhưng chúng lại tiếp tục lớn lên mạnh mẽ để rồi lại tiếp tục bị vùi dập. Cái vòng tuần hoàn ấy cứ lặp đi lặp lại. Đây cũng chính là cái cách mà sự sống tồn tại mãi mãi trên hành tinh Kim này. Nơi đây là trường học của những đứa trẻ, là con của những phi hành gia đã đặt chân lên cái thế giới mưa gió âm ướt này để định cư và sinh sống.
“Nhìn kìa, mưa đang ngớt, mưa đang ngớt!”
“Đúng rồi, đúng rồi.”
Margot đứng cách xa đám trẻ, cái đám trẻ không hề biết là đã từng có thời điểm trời không mưa. Đám trẻ ấy đều đã chín tuổi. Và nếu đã từng có một ngày, vào bảy năm trước, khi mặt trời ló dạng để chào hỏi cái thế giới đầy kinh ngạc này trong một giờ đồng hồ thì đám trẻ cũng không thể nhớ lại. Đôi khi, vào lúc nửa đêm, trong hồi tưởng, Margot có thể nghe thấy tiếng bọn trẻ cựa quậy, và cô bé biết bọn chúng đang mơ và nhớ tới một viên phấn vẽ màu vàng, hoặc là một đồng tiền đủ khổng lồ để mua cả thế giới. Cô bé biết bọn trẻ đang nhớ tới cái cảm giác ấm áp lướt trên những khuôn mặt ửng hồng, trên cả thân thể, trên những đôi tay, đôi chân và bàn tay đang run rẩy. Thế nhưng cả đám luôn thức dậy trong những âm thanh hỗn độn của mưa, tiếng rung lắc không ngừng của những giọt mưa trên mái nhà, trên những con đường, trong những khu vườn, cánh rừng. Và thế là giấc mơ của bọn trẻ lại tan biến.
Cả ngày hôm qua, bọn trẻ được học về mặt trời suốt buổi lên lớp. Mặt trời thì trong giống trái chanh như thế nào và nó nóng ra sao. Tất cả bọn trẻ phải viết một câu chuyện ngắn hay bài thơ để miêu tả về mặt trời.
Đối với em, mặt trời là một bông hoa tươi,
Vội chớm tàn sau canh giờ ngắn ngủi.
Margot đọc bài thơ của cô bé với một giọng êm dịu trong phòng học đang lặng im để nghe cô bé. Ngoài kia, mưa vẫn rơi.
“Ối dào, tớ không nghĩ cậu viết bái thơ đó đâu!”- một cậu bé lên tiếng
“Có đấy, tớ viết đấy” Margot đáp lại “Tớ đã làm đấy”
“Thôi nào, William.”- cô giáo lên tiếng.
Nhưng đó là ngày hôm qua. Ngay bây giờ, mưa đang ngớt cơn và bọn trẻ đang chen lấn nhau nhìn qua khung cửa sổ lớn kính dày cộp.
“Cô giáo đâu rồi nhỉ?”
“Cô ấy sẽ quay lại ngay thôi.”
“Tốt hơn là cô ấy nên mau quay lại , không khéo chúng ta lỡ mất!”
Bọn trẻ nháo nhác cả lên.
Margot vẫn đứng đó, một mình. Margot là một cô bé hết sức nhợt nhạt, yếu đuối như thể cô bé đã bị lạc trong những cơn mưa năm này qua năm khác, và mưa đã cuốn trôi đi màu xanh biếc của đôi mắt, màu đỏ mọng của đôi môi, cả màu vàng hoe nơi mái tóc cô nữa. Cô như thể một tấm hình cũ đóng bụi còn sót lại từ 1 cuốn album, bị tẩy trắng, và những lời nói của cô như lời thì thầm của 1 hồn ma nào đó. Cô đang đứng đấy, một mình, nhìn chằm chằm vào cơn mưa ngoài kia, cả thế giới ẩm ướt đằng sau gọng kiếng.
“Bạn đang nhìn gì vậy?” William hỏi
Im lặng….
“Hãy nói khi bạn được nói” William đấy nhẹ Margot. Nhưng vô ích, cô ấy không hề cử động, hình như chỉ là một chút, cũng chỉ vì cái đẩy của Will và không gì khác cả
Mọi người bắt đầu né xa cô, không thèm nhìn lại nữa. Cô cảm nhận là mọi người đang né mình. Cũng dể hiểu thôi vì cô chẳng bao giờ tham gia những trò chơi trong đường hầm dưới lòng đất. Chơi đuổi bắt, bị ai đó chạm phải và chạy, cô vẫn đứng bất động và chẳng thèm đuổi theo. Khi cả lớp vui vẻ hát về hạnh phúc, về cuộc sống hay những trò chơi, cô chẳng bao giờ hòa nhịp với chúng. Lần duy nhất cô lẩm nhẩm theo nhịp là khi họ hát về mùa hè và những tia nắng ấm áp.
Và nguồn gốc của tất cả chỉ bởi vì, cô chỉ vừa mới chuyển đến hành tinh Đất được 5 năm, trong cô luôn là những hồi tưởng về bầu trời và những tia nắng ấm áp của 1 thuở 4 tuổi ở Ohio. Tất cả cuộc sống của họ là nơi sao Thủy. Chỉ là những tia nắng cuôi cùng, là khi những sắc màu tan biến đi, sự ấm áp mất dần và cả cách cách nó biến mất từ từ nữa. Nhưng tất cả vẫn in đậm trong tâm trí cô bé 2 tuổi lúc đó là cô.
“Nó giống như một đồng penny” Cô bé nhắm mắt lại, hồi tưởng
“Không, không phải” Lũ trẻ òa khóc
“Nó như một đốm lữa” Cô bé tiếp tục “trong bếp lò”
“Lúc đó mày còn quá nhỏ, mày không thể nhớ “ Đám trẻ bắt đầu gào to hơn
Nhưng cô nhớ và im lặng đứng tách ra khỏi chúng, ngắm nhìn những cánh cửa sổ được trang trí bằng những hạt mưa. Vẫn còn nhớ, một tháng truoc đây, cô từng từ chối tắm bằng vòi sen trong nhà vệ sinh, ôm lấy đầu bằng cả hai tay, hét rằng cô chẳng muốn nước chạm vào đầu cô cả.
Và rồi, một cách mơ hồ, cô bé cảm nhận được rằng cô đang trở nên khác với bọn trẻ. Chúng cũng cảm thấy được sự khác biệt ấy và tránh xa cô bé.
Bố mẹ của cô bé đã bàn nhau rằng sẽ đưa cô bé trở lại Trái Đất vào năm sau. Chuyện này dường như quan trọng với cô bé nên họ quyết định như vậy, mặc dù có thể sẽ tốn cả ngàn dollar của gia đình. Và vì những lý do ấy, bọn trẻ ghét cô bé. Chúng ghét nhìn thấy nét xanh xao trên khuôn mặt trắng như tuyết, sự chờ đợi im lặng, sự mỏng manh yếu đuối và một tương lai đầy hứa hẹn của cô bé.
“Ra ngoài đi nào!” Cậu nhóc đẩy cô bé một lần nữa. “Cậu còn chờ gì nữa?”
Và rồi, lần đầu tiên, Margot quay lại và nhìn cậu bé. Và những gì cô bé đang chờ đợi như hiện lên qua đôi mắt long lanh ấy.
“Thôi đi, mắc mớ gì mày phải đứng chờ ở đây!” Cậu bé gào lên một cách man dại. “ Mày sẽ ko thể thấy được gì hết!”
Đôi môi cô bé khẽ mấp máy.
“Mày có hiểu không, không gì cả!” Cậu nhóc gào lên. “Đó chỉ là một câu chuyện hài hước mà thôi!” Cậu nhóc quay lại đám trẻ và hỏi: “Không có gì sẽ xảy ra trong ngày hôm nay hết, phải không tụi bây?”
Bọn trẻ đều dồn cặp mắt vào cậu nhóc William. Và rồi, như hiểu ra, chúng cười lớn và lắc đầu nguầy nguậy. “ Đúng vậy, không gì cả, không gì cả!”
“Ơ, nhưng,”Margot yếu ớt chống chế, đôi mắt cô nhìn như tìm kiếm một sự ủng hộ. “Nhưng hôm nay là ngày, các nhà khoa học đã dự đoán mà, họ biết mà, mặt trời…”
“Tất cả chỉ là một câu chuyện vớ vấn” Cậu nhóc nói và túm lấy Margot một cách thô bạo. “Này tụi bây, nhốt nó vào nhà kho trước khi cô giáo trở lại!”
“ Khôngggg” Margot la lên và té xuống.
Bọn trẻ mỉa mai, phản đối, la ó cô bé, nơi chúng đã đóng sầm và khóa cửa lại. Bọn trẻ vẫn đứng đó nhìn. Margot đang đập ầm và dộng người vào cánh cửa khiến nó rung lắc. Chúng nghe thấy những tiếng khóc nghẹn lại của cô bé. Và rồi, khẽ mỉm cười, bọn trẻ quay đi và trở lại căn hầm, vừa đúng lúc cô giáo quay lại.
“Các con, sẵn sàng rồi chứ?” Cô giáo nhìn đồng hồ.
“Dạ rồi ạ!”Bọn trẻ đáp lại.
“Tất cả mọi người đều ở đây chứ?”
“Dạ đủ ạ!”
Cơn mưa đang dần tạnh đi.
Mọi người đang đứng xúm xít trước cánh cửa lớn.
Mưa ngừng hẳn.
Mọi thứ như thể trong phút gay cấn của cuốn phim dang dở chiếu về một cơn tuyết lở, một cơn bão, một vụ phun trào núi lửa ầm ĩ. Bỗng dưng có cái gì đó khác thường xảy ra với hệ thống âm thanh, khiến mọi tiếng ồn, tiếng còi hơi, tiếng vang vọng và tiếng sấm chói tai, đột ngột nghẹn lại và dừng hẳn. Và rồi một chuỗi những hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp, yên bình được chèn vào đoạn phim hỗn loạn ấy. Cả thế giới như đang ngừng lại. Sự tĩnh lặng bao trùm đột ngột đến khó tin ấy khiến bạn cảm thấy đôi tai của mình như thể bị nghẹt chặt, hay thậm chí như là mất luôn cả khả năng nghe vậy. Đám trẻ bịt tai lại. Chúng đứng né sang một bên. Cánh cửa dần lùi về phía sau mọi người,.chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Tất cả đang mong chờ một thế giới mới mở ra.
Những tia nắng đầu tiên dần ló dạng.
Bầu trời xanh biếc đang ôm lấy mặt trời như một cái mâm đồng đỏ khổng lồ Bọn trẻ sung sướng chạy nhảy, la hét và chơi đùa trong khu rừng đầy ánh nắng mùa xuân ấm áp.
“Này các con, đừng chơi xa quá,” cô giáo gọi bọn trẻ. “Các con chỉ có khoảng hai giờ thôi. Tất cả không muốn bị cảm lạnh đâu!”
Thế nhưng bọn trẻ vẫn tiếp tục chạy, ngước mặt lên quan sát bầu trời và tận hưởng sự ấm áp của ánh mặt trời lướt trên đôi má chúng. Bọn trẻ đã cởi bỏ những cái áo lạnh để mặt trời sưởi ấm những đôi tay lạnh ngắt của chúng.
“Tuyệt quá, nó khác hẳn với những cái đèn mặt trời nhân tạo nhỉ?”
“Đúng thế, tuyệt hơn hẳn!”
Bọn trẻ dừng lại và quan sát cánh rừng bạt ngàn bao quanh hành tinh Kim này. Cánh rừng cứ tiếp tục lớn lên và dường như không bao giờ ngừng phát triển, ngay cả khi đám trẻ đang dõi theo. Đó là màu xám tro của khu rừng nhiều năm không được sưởi ấm bởi mặt trời. Đó là màu ánh trăng hòa lên những hòn đá.
Những đứa trẻ cười nắc nẻ, bò lăn trên những thảm cỏ êm dịu của rừng già, lắng nghe những tiếng động dưới chúng. Bọn trẻ chơi đùa xung quanh những gốc cây, xô đẩy nhau. Chúng cùng nhau chơi trò trốn tìm và rượt bắt nhau. Thế nhưng hầu hết cả bọn vẫn đều để ý tới mặt trời cho tới khi những giọt nước mắt chạy trên khuôn mặt chúng. Bọn trẻ ngước mặt lên, hít một hơi luồng không khí trong lành, lắng nghe và tận hưởng sự tĩnh lặng của vạn vật xung quanh. Và rồi, bọn trẻ chạy thục mạng như chim vỡ tổ, tạo thành một vòng tròn ồn ào. Cả bọn chạy như thế gần cả tiếng đồng hồ mà chưa dừng lại.
Bỗng nhiên-
Một cô bé giữa bọn trẻ la lên.
Cả bọn dừng lại.
Cô bé lúc nãy đưa tay ra.
“Không, không thể nào, nhìn này” Giọng cô bé run lên.
Bọn trẻ từ từ nhìn vào long bàn tay của cô bé.
Giữa bàn tay khum lại đó là một giọt mưa.
Cô bé nhìn vào nó và khóc.
Và rồi bọn trẻ lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
“Không, không.”
Một vài giọt mưa lạnh buốt bắt đầu rơi trên gương mặt của chúng. Mặt trời bắt đầu nhạt dần sau làn sương mờ đang che kín cả bầu trời. một cơn gió lạnh giá thổi qua đám trẻ. Bọn trẻ quay đi và chạy nhanh nhất có thể để về đến hầm trú ẩn, nụ cười trên gương mặt chúng biến mất.
Một tiếng sấm vang dội khiến bọn trẻ giật mình. Và giống như chiếc lá trước cơn bão, bọn trẻ chạy rối loạn cả lên, xô đẩy lẫn nhau. Sét đánh ko còn bao xa nữa, mười dặm, năm dặm, một dặm rồi nửa dặm. Bầu trời sẫm đen lại.
Bọn trẻ đứng trước cửa vào hầm trú ẩn một lúc trước khi mưa ngày càng nặng hạt. Sau khi đã đóng cửa lại, cả bọn lắng nghe âm thanh dữ dội của mưa như tuyết lở ầm ầm mọi nơi ngoài kia và tưởng chừng như vô tận.
“Chúng ta phải chờ thêm bảy năm nữa sao?”
“Đáng tiếc là vậy. Bảy năm.”
“Không, Margot.”
“Cái gì?”
“Chúng ta đã quên Margot rồi. Cậu ấy vẫn ở trong nhà kho lúc nãy.”
“Margot.”
Bọn trẻ đứng ngây ra đó như thể có ai dán keo trên sàn dưới chân chúng. Cả bọn liếc nhìn nhau rồi lại nhìn vào mông lung. Cả bọn liếc nhìn ra cái thế giới bên ngoài chỉ có mưa, mưa và mưa. Đám trẻ không dám nhìn thẳng vào nhau. Gương mặt chúng trở nên buồn rầu và tái đi. Bọn trẻ chỉ biết cúi mặt xuống nhìn.
“Margot.”
Một cô bé lên tiếng xua tan sự ngượng ngập giữa bọn trẻ, “Tớ nghĩ, liệu…?”
Không một ai nhúc nhích cả.
“Thôi nào, đi thôi.” Cô bé thì thầm.
Những đứa trẻ bước chậm rãi xuống đại sảnh trong tiếng rơi giá lạnh của cơn mưa. Bọn trẻ bước qua cửa vào đại sảnh trong sự dữ dội của cơn bão bên ngoài. Gương mặt bọn trẻ toát lên một nỗi buồn pha lẫn chút sợ hãi. Chúng bước tới cánh cửa nhà kho đang khép chặt và đứng đó.
Đằng sau cánh cửa khép chặt ấy là một cô bé đang thu mình trong im lặng.
Bọn trẻ từ từ mở cánh cửa ấy ra, và đưa Margot ra ngoài.
LeonMartin
LeonMartin

Posts : 49
Join date : 2009-09-30
Age : 32

Back to top Go down

Back to top


 
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum